tự tình đêm thu
Thu về gió lạnh như đông
Nửa đêm chăn đắp mà không ấm lòng
Buồn thay cái kiếp không chồng
Nửa đêm thao thức ru lòng chẳng yên.
Cứ mơ cứ mộng hão huyền
Ngắm trăng vờn gió cũng không vơi buồn
Đêm đêm sống giữa cô đơn
Mà lòng băng giá dỗi hờn tơ duyên.
Muốn quên mọi chuyện cho yên
Mà sao lòng lại nổi lên bão lòng
Muốn cho môi má phai hồng
Mà sao nhan sắc vẫn không phai mờ.
Muốn cho ai đó hững hờ
Mà sao thương nhớ đợi chờ tâm tư
Thương mà đâu dám ...giá như
Lòng không mang vết thương từ xa xưa.
Mặc tình như gió như mưa
Mặc lòng ta cứ vui đùa vậy thôi
Mặc cho duyên số nửa vời
Ta đây giữ lại nửa đời ...cô đơn .