người mẹ câm
Người Mẹ Câm
Nó ghét mẹ, không như bao đứa trẻ
Vì chẳng nghe lời nhỏ nhẹ yêu thương
Nó những tưởng cuộc sống thật chán chường
Bao xúc cảm trong lòng dường như mất.
Mẹ dẫu câm, nhưng vẫn yêu nó nhất
Dù bản thân không thể cất thành lời
Nó chẳng thương ngược lại còn ghét Người
Lập lời thề trọn đời không nhìn mẹ.
Ba khuyên răn, tìm những lời nhỏ nhẹ
Gắn hết lòng để hiểu mẹ mà thương
Không giống ba tính tình nó ngạnh ương
Lòng quặn thắt ba buông lời trách mắng:
"Mày có biết, mẹ mày bị thương nặng
Phải nằm đau, mà vẫn nhớ thương mày
Ngày xuất viện, sự thật quá đắng cay
Vì di chứng nên mẹ mày....câm đó.
Tao phải dạy thế nào mày hiểu rõ
Mẹ yêu mày nên chịu khó làm ăn
Chỉ mong mày được sung sướng bản thân
Vậy mày lại....tao cóc cần mày nữa"
Mẹ nó nghe, ôm con dòng lệ ứa
Nó khóc theo lòng chất chứa lỗi lầm
Ba đứng lặng nước mắt...cũng không cầm
Cả nhà nó khóc....ôm chầm hạnh phúc.
Vào một ngày, phố thị thật đông đúc
Mẹ cầm tay dắt nó lúc đi chơi
Hay đùa nghịch nên nó vội buông lơi
Bàn tay mẹ chạy đến nơi nhộn nhịp
Khi qua đường, mẹ giữ nó không kịp
Một chiếc xe quá tốc chạy ngang đường
Tiếng hét la huyên náo phố phường
Nó đau lắm văng vào tường bất tỉnh.
Mở mắt ra, nó bần thần luýnh quýnh
"Mẹ tôi đâu, hãy trả mẹ cho tôi"
Ba ôm nó, nước mắt chảy mặn môi
"Đừng khóc nữa, mẹ mất rồi...con hỡi"
Nó không tin...trước sự thật đau nhói
Mắt rưng rưng lòng hối hận vô bờ
Vừa hiểu ra thương mẹ, thì bất ngờ
Nó vĩnh viễn không bao giờ...gặp mẹ.
Đã mấy năm, nó không cười vui vẻ
Từ cái lần mà mẹ nó ra đi
Hồn thơ thẩn khóe mắt ướt tại vì
Lòng nhớ mẹ, sầu bi qua ngày tháng.
Trời đã tan mây, dần dần soi sáng
Ánh nắng hồng hôm vầng trán trẻ thơ
Thăm mộ mẹ, nó đau đớn vật vờ
Cất tiếng hỏi "mẹ bao giờ trở lại..?"