mẹ tôi
MẸ ƠI.!!
Đã khuya rồi, mẹ còn ngồi xỏ chỉ
Đôi mắt mờ vốn dĩ nhìn khó khăn
Nhà tôi nghèo cơm ba bữa thiếu ăn
Manh áo rách vá mặc lần đỡ lạnh
Tiếng chim kêu, giữa màn đêm cô quạnh
Ngọn đèn dầu leo lét ánh ảo mờ
Đường chỉ may mẹ cẩn thận nắn sờ
Mong cái áo thật đẹp cho con mặc.
Mẹ vẫn ngồi khi con còn ngon giấc
Vách lá tranh gió bấc thổi từng cơn
Mẹ may xong, nâng niu cái áo sờn
Dù cũ kỹ nhưng còn hơn áo mới.
Cả tình yêu biển trời cao vời vợi
Của mẹ tôi được gói gém hết vào
Tôi ngu ngốc, ham được giống người giàu
Có áo mới khi vào mùa giá rét.
Thậm chí tôi có lần lòng căm ghét,
Vì áo rách vai, chúng bạn chê cười
Tôi giận mẹ, vì đã không cho đời
Tôi giàu có như bao người đang sống.
Lời cay nghiệt như xé nát cõi lòng
Khiến mẹ khóc từng dòng nước chảy
Trong đêm thâu gậm nỗi đau quằn quại
Như đường kim mẹ vá áo cho tôi.
Tôi bướng bỉnh không một lời xin lỗi
Chưa bao giờ biết hối hận ăn năn
Giờ tôi ước ngày ấy dẫu một lần
Nói với mẹ tôi bằng lòng như thế.
Thời gian tàn nhẫn, cuốn tôi rời xa mẹ
Nén nhang trầm lặng lẽ tôi cắm vào
Nhớ mẹ hiền cổ họng ứ nghẹn ngào
Tim đau nhói mắt lệ trào mếu máo.!!
Khung cảnh xưa...mẹ đang ngồi vá áo
Dưới ánh đèn dầu, mờ ảo gió lay
Mẹ ơi mẹ, tim con rách rồi này
Bao đau đớn tháng ngày ai vá giúp?
-Vạn Vương Sầu-