em đi để mặc tình anh
Đất trời vắng một bóng hình thân thuộc
Cõi lòng buồn như thuốc ngủ ngấm sâu
Núi rừng xanh nhưng đứng lặng buồn rầu
Vầng trăng khuyết móc câu hình thê thảm
Đêm vắng lặng sương buông càng ảm đạm
Bầu trời nghiêng hồn dám vút bay cao?...
Em đi rồì anh thấy dạ lao đao
Ôi tê tái ai nào ngờ hụt hẫng
Trong đêm lặng con mắt kia lệ đắng
Tủi đời mình ánh nắng chẳng buông lơi
Cô đơn về lòng sao thấy tơi bời
Ôi cô độc rã rời thương một kiếp
Bước chân nặng u sầu anh bước tiếp
Trời tai ương trói nghiệp vóc anh gầy
Đắng tình đời oan nghiệt nát tan thây
Đau rời rã chất đầy duyên số phận
Anh muốn được một lần bay bất tận
Mãi cung Trời chất vấn hỏi vì sao ?
Cũng là tình anh phải nói thế nào
Cho Chúa Thượng trên cao đành ban phước…
Bài này đã được xem 685 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|