bốn mùa vắng những yêu thương
Mùa Xuân ư ? Em cũng chẳng cần lắm
Bởi mùa Xuân nào say đắm bằng Anh
Cho dù Xuân cây nảy lộc trên cành
Nhưng có Anh tình yêu Em nở rộ .
Em chẳng thích nắng mùa hè rực rỡ
Biến da Em từ trắng chuyển đen mờ
Em chỉ thích ánh mắt đầy ước mơ
Khi thấy cửa tâm hồn Anh hé mở .!
Em không thích những mùa Thu lầm lỡ
Lá vàng kia rơi rụng khắp nẻo đường
Sao sánh bằng vòng tay trọn yêu thương
Tay trong tay một đời bên nhau mãi.
Em không thích mùa đông lạnh tê tái
Đắp chăn bông mà vẫn giá trong hồn
Muốn lửa lòng làm ấm những yêu thương
Khi bên nhau tình ta càng thắm thiết !
Bốn mùa qua nghe lòng càng da diết
Không có Anh chẳng cảm nhận được gì
Đến bên Em lòng lưu luyến khắc ghi
Thì bốn mùa sẽ vô cùng ý nghĩa !
Em mơ ước một cuộc đời như thế
Bốn mùa qua không còn những cô đơn
Tựa vai Anh Em sẽ hạnh phúc hơn
Và cứ thế năm này qua năm khác !