bức họa phù du
Mỗi lần ta vẽ hình em
Đường cong nét ngọc cứ đen một màu
Nụ cười không biết tìm đâu
Khi bờ mi nhốt giọt châu ngục tù
Hay vì ta vẽ phù du
Ngọc Hoàng Đại đế mắt mù ngắm sao
Hằng Nga úng thủy bờ ao
Để cho nét họa cứa cào rách khuôn?
Thôi thì ta vẽ nỗi buồn
Bẻ cong sợi nhớ lại luồn lỗ kim
Chỉ e dòng máu trong tim
Trào ra khóe mắt chân chim giọt tình
Hình như ta tự vẽ mình
Cho nên chiếc bóng thậm thình nửa đêm
Bóng mình lại ngỡ bóng em
Dường như nỗi nhớ càng thêm chặt ghì
Lạ thay! Ta chẳng vẽ gì
Hồn yêu tình ái tới kỳ đầu thai
Thực ra ta chẳng vẽ ai
Bức tranh tiếm họa an bài phù du...