mùa hoa ngày cũ
Anh ngắm trời chiều khi gió bỏ đi hoang
Mặc nỗi buồn rơi theo màu hoa phượng thắm
Ngày xưa yêu nhau trao nụ tình mê đắm
Hồn nhiên thơ ngây loang ướt mắt môi ngà
Khi ấy em là cô gái tuổi đương hoa
Anh súng trên vai khúc quân ca đời lính
Mùa hoa năm đó khơi mối duyên tiền định
Cùng nắm tay đi qua sương gió gập ghềnh
Con đường tình nào chẳng có những chông chênh
Đại dương mênh mông sao mà không bão tố
Tình yêu thâm sâu xá gì bao gian khổ
Mà sao ta không đi đến cuối cuộc đời
Cứ mỗi mùa về nhặt những xác phượng rơi
Chợt xốn xang bao dấu yêu nồng tha thiết
Mùa hoa yêu thương hay mùa hoa ly biệt
Thời gian bao lâu lấp khoảng trống tâm hồn
Ngã rẽ ngày nào giờ hắt bóng hoàng hôn
Cứ mãi bước đi càng xa ngày tháng cũ
Kỷ niệm vùi chôn sắc phượng hồng đã rũ
Một đoạn đời qua chỉ còn những nhạt nhoà
NNTH.