khúc đời... trăng sáng
Đời cứ thế vần xoay qua giông bão
Lệ cứ rơi vai áo bụi trắng mờ
Môi cứ cười qua giấc dại hoang mơ
Hồn dương thế bơ vơ dòng suy lạc
Chữ nhân nghĩa chơi vơi theo trăng bạc
Khuyết lại tròn vai vác nặng canh đêm
Mãi ganh đua thù ghét rối tơ thêm
Cho mái tóc rã mềm như sương nhuộm
Dòng đời khổ như sóng trào gió cuốn
Lạnh bờ vai ta muốn tựa bên nhau
San sẽ chia bao nỗi khổ tủi sầu
Cùng ép chặt những đau thương vô tận
Hơn nửa kiếp đã cày bừa cần mẫn
Có được gì sao vẫn mãi "tinh khôi"
Trăng cô đơn chỉ có sáng mà thôi
Ta lạc bước giữa đồi thinh không lặng
Đi tìm mãi giữa trần gian cay đắng
Vị tình người chút cặn của thế nhân
Chút dư hương ngọt dịu của tình thân
Đem sưởi ấm sắc thần đang lạnh giá...
Trăng khuya chếch bên đồi sương bờ đá
Thu bạc màu rêu đã phủ cành đơn
Hai đứa mình dang dở lạc đường trơn
Vô tình gặp giữa cơn mưa giông vỡ
Ta tự hỏi đây là duyên hay nợ?
Máu tim còn nằm ở đó bạc màu?
Huyết đang trôi lòng mạch đỏ thâm sâu
Góp lại nhé, bắt đầu dòng thơ mới ...
Ta gom nhặt ánh trăng ngà bến đợi
Đẩy thuyền em lên tới đỉnh phù vân
Hòa vào nhau thành điệp khúc xa gần
Cho trăng rọi ánh tràn đêm nhân thế....
Bài này đã được xem 1266 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|