khúc đợi
KHÚC ĐỢI
hạt bụi ngủ vùi trên vai
theo chân lữ khách
vào quán trưa gọi rượu ra ngồi
chiều tà bóng xế
bình cạn cốc nghiêng xa thẳm chân trời
ai bước qua dâu bể hồn tôi
tôi nổi trôi tìm dấu non ngời
ngoài hiên chưa hết nắng
cơn mưa chừng mới qua đời
còn quá nhiều rong chơi
còn lắm đông dài, còn hạ ngắn
biết bao hoàng hôn đầy và bình minh vơi ...
sao chẳng ai cất tiếng gọi
mà mình vội đáp “ơi”
ĐCĐ