Poem logo
Poem logo

đà lạt

Tác giả: Trần Khiêm
Dải đèn trắng sữa bám trên gương mặt của thánh địa phiếm thần. Em, con cá bơi ngửa trên đại dương không khí.

Đêm nay những mũi tên ngọng nghịu từ cách đây vạn dặm lao vào cặp mắt của em, biến nó thành một bầu trời rạo rực vết dẻo.

Đêm nay những bài học bị tan loãng hết mọi giác quan. Không máu nào tanh được.

Mưa dầm dội. Khúc hát mèo gào làm nứt kính. Một chùm đầy những hài nhi co giật. Người trưởng thành chen lấn trong nỗi cứng ngắc của nhau.

Tôi vào chợ mua một bình nước tiểu chia li. Định sẽ tưới lên bãi cỏ vừa bị mưa hành hạ bằng một giọng điệu từ bi hừng hực. Định sẽ nắn cho cong quẹo tất cả cột đèn đường.

Em ăn cắp trinh tiết của hoa dại để hàn gắn những sứt mẻ của nụ cười. Em hút heo dấu chân lên núi. Linh hồn loài vượn rủ nhau bốc nấm mộ sương. Thời khắc đến, sương rỉ rả nâng cao. Hàng vạn cành thông sởn dựng.

Em ăn cắp năm tháng của tôi để xây những tổ ong thần thoại. Em tan từng dấu chân.

Đêm về, thành phố mộng du. Mưa đã tôn giáo chính nó ở khắp nơi, nóc nhà thờ, cầu tiêu, quán nhậu. Mưa sáng tạo ra loài người. Mưa ban kí ức cho loài người, cả những kí ức về vận mệnh của ánh mắt lao xao man dại của trẻ em miền thượng.

Tôi lãng du bất động. Huyết triều nhân loại dâng lên. Trăng tê vời khoái lạc. Chợt nó rùng mình, tụt xuống khỏi cành phượng vĩ.

Tôi lãng du bất động. Em tịch mặc như con điên. Em cởi quần ngồi trên nóc tửu quán. Em đái và nhân loại trương lên.

Em tịch mịch như một cơn bão. Trời đã tạnh mưa. Cửa sổ mở ra một gương mặt não nùng trắng xóa.

Trời đã tạnh mưa. Những chuyến xe quay ngược lại, lao vào dĩa thức ăn còn thừa của gã ăn mày. Thành phố động kinh. Thành phố bóp méo những ánh đèn, biến tất cả thành trí tưởng tượng. Thành phố trở nên trong suốt.

Em đã tắm xong. Đẹp như tượng Quan Âm lộn ngược.

Vỉa hè của tôi nói chuyện một mình. Vỉa hè của tôi cầu nguyện ung dung. Trước ly nước mắt thanh tao, bốc khói.

Bị kích dục một cách trẻ thơ, tôi phân thân và nhẹ nhàng cưỡng hiếp tất cả những lời tiên tri ngộ nghĩnh. Tôi thỏa mãn một cách li tán. Tôi ngờ vực một cách mến thương. Tôi là con chó chạy tỏn tẻn khắp nơi, thỉnh thoảng đái ra một giọt dụng ý chan hòa để đánh dấu tiến độ sa cơ của tiếng sủa.

Những yếu tố tay chân đã bắt được một làn mây ý nghĩa. Nghĩa của nó là những cục phân ngọt lịm của vị thánh không thể ỉa ra mùi thương xót.

Vị thánh ấy đang bay trên những cây tùng cao ngất cắm trên mô đất hình sọ người, bắt lấy những dòng kinh nguyệt loạn xạ vu vơ, để chế tạo một loại nước giải khát thông minh kì diệu đến nỗi.

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm