buốt....
Nhả chơi vơi những lời gấp rút
Lệ nào như nước lụt ngập chân
Một trời ảm đạm tối sầm
Dạ cào xé dạ, người châm tim người
Một cơn buốt bằng mười cơn xót
Lệ đắng nào chưa ngọt đã sa
Khói nhang dẫn lối ông bà
Độ trì cho mộng hồn ta thiên thần
Sợi tơ rối đâu cần ai nối
Đã yêu rồi sao dối gian nhau
Tơ hồng thêu dải lụa nhầu
Bỗng ra hình bóng ngủ sâu giữa đời
Tình hấp hối không lời kêu cứu
Tiếng chuông nào lấp líu tụng kinh
Câu đời xé nát câu tình
Nhang nào thắp đủ vong linh hỡi người
Môi cố nở nụ cười bạc phúc
Hóa ra người buốt lúc còn thương
Mình ta khóc suốt canh trường
Mới hay tâm bệnh ấy tương tư sầu
Biết cuộc sống muôn màu ân ái
Mà sao còn tê tái lòng đau
Trần gian chỉ có hai mầu
Đen đời ...bạc kiếp... đành đau buốt tình.