là tự anh đa tình.13
Nửa chặng đời ta trông về vãn khứ
Bởi nhớ người ai tự làm mình đau
Được gì chăng khi giữa vạn nỗi sầu
Ta ghép nối những hằn sâu một thuở
Đông đã về lạnh bờ vai nức nỡ
Tiếng đàn ngân quyện hơi thở không lời
Gió nhẹ đưa hương phảng phất xa khơi
Hoa hữu ý nhưng duyên thời kém phận
Người văn sĩ nhớ hồng nhan lệ ngấn
Dụng lời thơ sâu tận đáy tâm hồn
Trả lại nàng đơn phương ấy đành chôn
Dẫu rằng thương và tim còn lưu luyến
Người yêu hoa nhưng hoa nào thấu chuyện
Kẻ vô tình thì liễu nguyện ngời xanh
Há như thương tâm luyến tiếc không đành
Nhưng giữ lại thì tim anh chợt nhói
Kết bài thơ ta vẫn thầm nhắn hỏi
Chuyện thời qua người có hối hận chăng
Buồn cười thay khi mọi sự đã rằng
Nàng hạnh phúc ai băn khoăn vô cớ...
• Bạch Tiểu Phụng • 6.12.2016