một dòng vô thức
Kìa tia nắng chẳng màng theo danh lợi
Gửi cho đới ngọt tới nhụy hương trinh
Ngẫm mà đau một kiếp mặn con người
Đêm trần thế thói đời ganh đua mãi....
Trăng chết lặng khuyết tàn đêm tê tái
Đắng cay nhiều làm bạc trắng tình thân
Cho thế gian ôm gánh nặng nợ nần
Bao oan trái xoay vần trong điên đảo ...
Nhìn thế sự đổi chiều như thay áo
Kẽ tiểu nhân ... gĩa mạo bóng trượng phu
Kẽ chức quyền gian xảo lắm hận thù
Đêm thác đổ âm u dòng nhân thế ...
Tình dang dỡ qua ngàn sâu thế hệ
Kiếp điêu tàn dâu bể nát cong queo
Tâm hồn nông sống chát chúa ngặt nghèo
Mắt trơ trẽn lòng đeo nhiều sỏi đá ...
Đời thật khéo trêu đùa như hoa lá
Bóng ngã nghiêng tan cả hết vị tình
Cho lời thơ khóc thét kiếp điêu linh
Như trăng khuyết buông hình nơi khe suối
Ta muốn hỏi đắng cay bao nhiêu tuổi
Mà giấc mơ chết đuối dưới ao tù
Với bàn tay ta vẫy áng trăng thu
Đâu là cửa ngục tù đêm trần ải...
Dòng thế thái cứ cuộn trôi mãi mãi
Ta ẩn mình thong mái ngói hương xưa
Tuổi thơ tan vào chiều muộn đong đưa
Xin trả lại nắng trưa tình hong mật
Như nhật nguyệt trắng đen luôn hai mặt
Đây là tình... đen đặc đắng đôi môi
Đây là tiền ... ôi !... bạc trắng như vôi
Nên đời mãi ...cuộn trôi dòng vô thức...
Đông Hà, Quảng Trị. 27.04.2017
Bài này đã được xem 1151 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|