ngộ
Một chiều thu âm u tháng mười
Ông trời xả súng, đâu mà mưa như đạn
Tôi mập mờ, với bầu trời xám xịt
Loạng choạng, muốn say với từng đợt gió oai hùng.
Ngộ:
Thiên nhiên đất trời càng mạnh mẽ
Con người ta lại quạnh quẽ vì sự nhỏ bé.
Mệ già mưu sinh, lọc cọc túi vé số
Đôi dép nhựa với nước mưa chọp chẹp
Lưng đã còng, bước từng bước mệt nhoài.
Tôi chở mệ,
“Mệ đi chợ hả mệ?”
“À không, mệ đi bán vé số.
Trời mưa mệ không đạp xe, nhờ được ai thì nhờ”.
Cầu ngói Thanh Toàn nơi nhà mệ ở
Chốn thôn quê cách hàng ki lô mét
Vậy mà lặn lội, chật vật tấm thân già.
Được một đoạn không lâu,
sực nhớ đang vi vu cùng chúng bạn
“Ê Long ngang ni là được rồi”
“Thôi cho mệ dừng đây cũng được”.
Mệ tạm biệt, mà lòng xót không nguôi
Nhìn từ xa chiếc áo ni lông đỏ thẫm,
đôi chân già, chiếc nón lá
vẫy vùng với thiên nhiên.
Ngộ:
giúp người lòng mình an yên
nhưng giúp không trọn, bâng khuâng vô cùng.
Trời hiu mây đã ngã màu tối,
tôi ơi chẳng biết mệ về êm chưa.