dang dỡ tình đầu
Bài thơ đầu, tôi viết tặng người ta,
Là bài thơ kể về duyên với nợ.
Ngày hai người, xa nhau giờ gặp lại,
Cứ ngỡ rằng, duyên nợ mãi trăm năm.
Rồi thời gian, dần dần trôi trôi mãi,
Sợ mất người tôi không còn e ngại.
Nên giục lòng, buộc tôi phải nói ra,
Buồn làm sao khi người ta từ chối.
Nên bài thơ đến giờ tôi giấu mãi,
Thời điểm này không tiện để nói ra.
Nếu viết ra, biết người ta có đọc,
Viết ra rồi cũng đơn độc cả hai.
Thôi cứ để chôn vùi trong ký ức,
Xem như là kỷ niệm những ngày qua.
Những lúc buồn, bất chợt nhớ người ta,
Tôi viết ra, đọc thầm cho khỏi nhớ.
10-10-2017
Huỳnh Thanh Phiên