nỗi niêm..
Nỗi Niêm..
Anh cũng như em “Mộng Ái” à!
Một trời thương nhớ đến “người ta”
Dẫu đây là bóng, là “Tranh ảo”
Vẫn cứ bâng khuâng mỗi độ tà!
Dạ trót thương rồi, quá đổi thương
Đêm đêm thao thức dưới trăng sương
Lắng nghe gió thổi, nhìn mây bạc
Da diết làm sao một nỗi buồn
Mấy lượt sớm chiều chạnh ngẩn ngơ
Con tim tha thiết tự bao giờ
Thời gian cằn cỗi theo mưa nắng
Nay bỗng ngập tràn cả túi thơ
Có một cái gì mãi lắc lay
Từ nơi thăm thẳm kín trong nầy
Âm thầm thỉnh thoảng rung rinh nhẹ
Mà chẳng thể nào duỗi ngón tay!
Lắm lúc suy tư, nhủ với lòng
Thôi thì cứ mặc thả trôi sông
Bởi tơ chỉ mối bằng lam khói
Sao thể chèo đi được giữa dòng
Có lẽ xưa kia vướng tội tình
Kẻ đành xa vợ, để sầu đau
Người không giữ hẹn, bôn ba kiếm
Nên phải trần gian lỡ nhịp cầu
Em ơi! Hãy khóc! Khóc nhiều đi
Cho quả yêu đương chứa những gì
Đã khiến chuỗi dài em khổ lụy
Từ đây không nữa đọng bờ mi
Rồi sẽ một ngày cõi thế gian
Cây khô rũ chết, rã thân tàn
Hồn linh hai đứa về quê cũ
Nối lại du dương điệp khúc đàn…
5/9/2018
Nguyễn Thành Sáng