vô thường
Lên tới đỉnh cũng là chờ xuống dốc
Xuống hang sâu rồi sẽ lại đi lên
Đời vô thường trong những vận xui hên
Lên lên xuống có khác gì canh bạc ?
Thời gian đấy chìm tháng ngày trác táng
Hồn dật dờ bám danh lợi dục hoa
Cầm gương soi thấy đậm nếp nhăn già
Tóc sơ xác điểm thêm màu sương trắng
Cây thưở xưa xanh tươi trong vạn nắng
Mà giờ đây tuyết giá một mùa đông
Biết bao giờ ta trở lại cõi không
Để hòa nhập vào chân thân vũ trụ ?
Đến lúc đó chẳng còn nhiều ham muốn
Chốn trần gian ai khổ mặc thân ai
Lìa thế nhân ngủ giấc thật là dài
Rồi tất cả bỗng trở thành vô nghĩa
Sống là thế thật có gì đáng nói ?
Ngoài tình yêu di sản để cho con
Ước mong sao nhân loại được vuông tròn
Vẫn tiếp diễn một dòng sông vô định
QHNC