tự sự 22
TỰ SỰ 22
(Tú Danh Nguyễn Phạm)
Khắc khoải canh ba tiếng gà khuya
Ngày lại sang đêm, đêm lại ngày
Đông hạ, Xuân thu lòng thơ thẩn
Ngày cố đi qua kéo buồn không.
Mây phủ, mưa giăng đầu nắng bạc
Muộn phiền chông chênh treo hồn gió
Buồn lặng, sương trong kiếp thuyền trôi.
Liễu rũ, đào tơ cành mấy nụ
Hoa bưởi, hoa ban cách nghìn sơn
Gió thả hồn trôi chờ phiêu lãng
Sầu ngắm đêm trôi, chớm hừng đông.
Nắng rủ ban mai gà gọi sớm
Hồn gửi trên mây cố giữ lòng
Sầu nhân dạ khúc dạt bèo trôi.
Những phút suy tư trót bận lòng
Lặng ngắm mây trôi, ngày quên lãng
Nghìn năm giam giữ giữa chốn điêu tàn
Cố gắng làm sao, đời mỏi mệt.
Đi mãi đi mãi, nơi đâu là bờ
Cái động tối tăm chứa đầy lạnh lẽo
Phía sau là nhà, kia là vực thẳm
Những lúc yếu lòng, thần chết sang thăm
Bệnh của nhân gian là sầu với muộn
Làm sao là tôi cho đủ đong đầy.
Cả bể nhân sinh tình vũ trụ
Lòng nhiều ưu tư trách được ai
Cuộc đời ly bôi xin gửi tạm
Ngược lối mặt trời, tỉnh dậy cơn mê
Dẫn lối tôi đi về nơi ánh sáng
Phía trước mặt trời sau là quá khứ
Nặng một chữ tình, gánh nợ trăm năm.
(13/11/2018)