ngày xuân răn con cháu
Tác giả:
Nguyễn Khuyến
Tuổi thêm thêm được tóc râu phờ. Nay đã năm mươi có lẻ ba ! Sách vở ích gì cho buổi ấy ? Áo xiêm nghĩ lại thẹn thân già. Xuân về ngày loạn còn lơ láo, người gặp khi cùng cũng ngất ngơ. Lẩn thẩn lấy chi đền tấc bóng...
|
về hay ở
Tác giả:
Nguyễn Khuyến
Văng vẳng tai nghe tiếng chích chòe;. Lặng đi kẻo động khách lòng quê. Nước non có tớ càng vui vẻ, hoa nguyệt nào ai đã đắm mê ? Quyên đã gọi hè quang quác quác, gà từng gáy sáng tẻ tè te. Lại còn giục giã về hay ở...
|
giả cách điếc
Tác giả:
Nguyễn Khuyến
Trong thiên hạ có người giả điếc, khéo ngơ ngơ ngác ngác ngỡ là ngây, chẳng ai ngờ sáng tai họ, điếc tai cày, (1). Rở lối điếc, để sau này em út học. Tọa trung đàm tiếu nhan như mộc, dạ bán phan viên thủ tự hầu. (2). Khi...
|
thu vịnh
Tác giả:
Nguyễn Khuyến
Trời thu xanh ngắt mấy tầng cao, cần trúc lơ phơ gió hắt hiu. Nước biếc trông như tầng khói phủ. Song thưa để mặc ánh trăng vào. Mấy chùm trước giậu hoa năm ngoái, một tiếng trên không ngỗng...
|
trở về vườn cũ
Tác giả:
Nguyễn Khuyến
Vườn Bùi chốn cũ, bốn mươi năm lụ khụ lại về đây. Trông ngoài sân đưa nở mấy chồi cây. Thú khâu hác lâm tuyền âu cũng thế. Bành Trạch cầm xoang ngâm trước ghế. Ôn Công rượư nhạt chuốc chiều xuân. Ngọn gió đông ngảnh lại lệ...
|
uống rượu ở vườn bùi
Tác giả:
Nguyễn Khuyến
Túy Ông ý chẳng say về rượu. Say vì đâu, nước thẳm với non cao. Non lặng ngắt, nước tuôn ào. Tôi với bác xưa nay cùng thích thế. Đời trước thánh hiền đều vắng vẻ. Có người say rượu tiếng còn nay. Cho nên say, say khước cả...
|
chế ông đồ cự lộc
Tác giả:
Nguyễn Khuyến
Văn hay chữ tốt ra tuồng. Văn dai như chão, chữ vuông như hòm. Vẻ thấy như vẻ con tôm. Vẻ tay ngoáy cám, vẻ mồm húp tương. Vẻ lịch sự ai bằng Cự Lộc. Vẻ cô đầu nói móc có vài câu:. Anh chẳng sang, mà cũng chẳng giàu. Hầu bao...
|
lời vợ anh phường chèo
Tác giả:
Nguyễn Khuyến
Xóm bên đông có phường chèo trọ. Đương nửa đêm gọi vợ chuyện trò. Rằng: “ Ta thường làm quan to, sao người coi chẳng ra trò trống chi ?”. Vợ giận lắm mắng đi mắng lại:. “ Tuổi đã già sao dại như ri ? Đêm hôm ai chẳng biết...
|
ngày xuân dặn các con
Tác giả:
Nguyễn Khuyến
Tuổi thêm, thêm được tóc râu phờ, nay đã năm mươi có lẻ ba. Sách vở ích gì cho buổi ấy, áo xiêm nghĩ lại thẹn thân già. Xuân về ngày loạn càng lơ láo, người gặp khi cùng cũng ngất ngơ. Lẩn thẩn lấy chi đền tấc...
|
anh giả điếc
Tác giả:
Nguyễn Khuyến
Trong thiên hạ có anh giả điếc, khéo ngơ ngơ ngác ngác, ngỡ là ngây! Chẳng ai ngờ "sáng tai họ, điếc tai cày", lối điếc ấy sau này em muốn học. Toạ trung đàm tiếu, nhân như mộc. Dạ lí phan viên, nhĩ tự hầu. (1). Khi vườn...
|