nợ một điều không nói
Tác giả:
Quan Dương
Mơ giấc kỳ ảo về một thành phố. Em có thanh âm ngọt lịm ái tình. Mây xuống núi tạc hình em xỏa tóc. Ta lạc bên trời ngồi nhớ cố hương. Em, hoa cúc nở trên đầu ngọn gió. Ta, tên giang hồ lang bạt đầu non. Nắng tựa...
|
phía
Tác giả:
Quan Dương
Mặt trời thụt xuống phía này. Ló về phía đó . Ban ngày mọc lên. Phía này anh bước vào đêm. Phía đó em bước ra bên phía ngày. Phía đông thương nhớ phía tây. Ban đêm anh nhớ ban ngày phía em. Hai đầu hai phía đại dương...
|
nỗi nhớ
Tác giả:
Quan Dương
Nỗi nhớ tênh hênh nằm trước mặt. Hai con mắt xốn, rát vô thường. Em đến đây chi mà ác nghiệt. Để lòng khuấy động phải người dưng. Mỗi sáng lái xe mò đến sở. Mỗi trưa đi tiểu giờ break time. Nỗi nhớ đu theo như đòi nợ...
|
nói với bạn mình
Tác giả:
Quan Dương
(Tặng Trần trung Đạo). Biết nói gì đây cho bạn hiểu ? Cuộc sống là muôn triệu nhát gươm. Mà thơ ưởn ngực trần truồng đỡ. Không chết cũng đành phải bị thuơng. Thơ là một cách chơi ngôn ngữ. Trung thực từ trong cảm...
|
nhớ nhà
Tác giả:
Quan Dương
Tháng mười gió bén như dao. Cắt rơi chiếc lá thả vào lòng tôi. Vói tay lên vuốt mặt đời. Loay hoay chạm phải vết thời gian qua. Nhám tay mới biết đã già. Mà đường quê cũ còn xa muôn trùng. Lá sao không rụng về gần. Để...
|
nói chuyện cùng chiếc xe cũ
Tác giả:
Quan Dương
Dẫu bạn ta bây giờ đã cũ. Cõng bao mùa mưa nắng còn đâu. Song mỗi lúc trở trời chuyển gió. Sớt chia ta ít nỗi dãi dầu. Ta với bạn hai tên đen đủi. Trên xứ người thất lạc quê xa. Nửa cuộc đời làm thân chùm gửi. Tháng...
|
nỗi niềm
Tác giả:
Quan Dương
Trồng hạt mưa xuống đất. Đất mọc lên chùm bong bóng nước. Mẹ ru tôi bằng lời ca dao ngọt. "trời mưa bong bóng phập phồng .. ". Vũng nước mưa thôi cũng đã là dòng sông. Xé mảnh giấy thắt con thuyền cũng đủ. Tuổi ấu...
|
phẩm giá
Tác giả:
Quan Dương
(Theo tin tức: chính quyền Hà Nội gửi 100.000 đô la trợ giúp 1 triệu nạn nhân bão Katrina của Mỹ). . Khi nước mất nhà tan không dám chết đã là hèn. Có người bảo dù sao hãy còn phẩm giá. Tôi đôi lúc cũng nghĩ là như...
|
nỗi buồn
Tác giả:
Quan Dương
Ta rinh nỗi buồn ra sông biển. Ta quẳng nỗi buồn xuống biển sông. Bỗng nhiên ta thấy sông và biển. Chìm ngập buồn ta trong mênh mông. Ta vác nỗi buồn lên đỉnh núi. Ta thả nỗi buồn bay theo mây. Bỗng nhiên ta thấy mây...
|
nhớ ngược
Tác giả:
Quan Dương
Ngày chủ nhật sẽ là ngày tẻ nhất. Kim đồng hồ treo ngược đỉnh nhớ nhung. Mưa ướt sũng trên chỗ nằm lạnh cóng. Đau đáu trời nhớ giọng nói rưng rưng. Vũ Anh. . Cuối tuần nằm nướng không buồn dậy...
|