người ôm dĩ vãng
Tác giả:
Quan Dương
Tôi ôm dĩ vãng đi tìm. Mùa xuân khuất phía sau chòm mây bay. Mười năm với cuộc tình gầy. Còn vương sợi tóc em bay lững lờ. Ði tìm dĩ vãng . Ngu ngơ. Sầu còn sót giọt nắng mờ trao ai. Khác gì một cái vỏ chai. Bên...
|
nhìn em ăn phở
Tác giả:
Quan Dương
Chỉ là một trái ớt xanh. Khẻ khàng em cắn khiến anh lại thèm. Hỏi lòng sao lạ thế em? Thì ra cũng tại môi tiên đỏ nồng. Có gì trong bát phở trong? Khi em khuấy đũa mềm lòng thế ni. Em ăn đừng liếc anh chi. Hai...
|
nhánh tóc
Tác giả:
Quan Dương
Đêm hôm qua. Lúc nhỏ tựa vai anh. Nhánh tóc nhỏ vướng vao hồn. Lặng lẽ. Anh bảo gió ... Nhớ nhón chân khe khẽ. Kẻo đánh động hương đêm đang rón rén về. Anh hái trộm cầm tay sợi tóc nhỏ gầy. Đưa lên môi thầm thì...
|
ngày cuối năm
Tác giả:
Quan Dương
Chợt cuối năm nghe nhẹ hều thân thể. Chắc sống lâu nên tinh lực cạn cùn? Đêm trừ tịch đen như trùm bao tải. Ra ngóng trời đuôi mắt kéo đường nhăn. Đêm sâu ngút như vết thương bị chém. Treo tòn ten sợi tóc bạc trên...
|
ngửi buồn
Tác giả:
Quan Dương
Ngửi buồn như có mùi thiu. Anh mang ra hóng gió chiều ngồi phơi. Chiều hiu hiu. Chiếc lá rơi. Đụng vào tiềm ức. Buồn ơi thêm buồn. Còn nồng đây vết môi hôn. Xem như thiên cổ để còn tiễn nhau. Và này đây trái...
|
nha trang
Tác giả:
Quan Dương
Hừng đông nhú lên từ phía biển. Cao hơn sợi tóc phủ chân mày. Mặt trời như bóng đèn treo thấp. Chiếu xuống Nha Trang thấy rõ ngày. Loang loáng tiếng cười em ngút ngắt. Bâng khuâng bối rối đến lạ kỳ. Thành phố bao to...
|
nhìn em bơi
Tác giả:
Quan Dương
Em bơi nằm ngữa trong hồ. Nước trong thấy rõ ý đồ của anh. Ngày xưa đi học dốt văn. Nên giờ không biết tả tiên thế nào. Nước ôm hai mảnh lao xao. Hồn nhiên hôn đại ngay vào chân lông. Anh đưa con mắt trời trồng...
|
nhớ
Tác giả:
Quan Dương
Tóc em dài mắc gì tôi. Khi không ra đứng giữa trời nhìn mây. Mây cao hơn cái vói tay. Tháng chạp trời lạnh gió lay khó cầm. Lại còn bày đặt nhìntrăng. Vầng trăng ai cắn nửa vành đứt đôi. Hai con mắt ngó lên...
|
nhớ em
Tác giả:
Quan Dương
Nỗi nhớ em mỗi ngày mỗi dài thêm. Như sợi tóc dài mỗi ngày mỗi bạc. Sợi tóc bạc anh còn ra tiệm cắt. Nỗi nhớ dài anh phải làm sao đây ? Xưa chiến trường giặc tứ phía bao vây. Anh có thể mở một con đường máu. Nhưng...
|
người bỏ đi rồi
Tác giả:
Quan Dương
(gửi G). . Người bỏ đi không bao giờ ngoảnh lại. Ta bên này chờ đợi chỉ hoài công. Nhìn con nước xuôi dòng ra biển lớn. Ta ôm bờ ngắc ngoải bóng hoàng hôn. . Người bỏ đi không cùng ta ước hẹn. Lạc bên đời khản giọng gọi...
|