Poem logo
Poem logo

chiếc lá rơi

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Chiếc Lá Rơi

Hỡi chiếc lá lìa cành nơi tĩnh lặng
Ngươi có sầu hụt hẫng chẳng còn đeo
Cố quang hợp, hút vào từng tia ánh
Giúp thêm nầy lực dẫn nối liền theo...

Cho rễ sâu ngoằn ngoèo đưa các hướng
Dòng nhựa lành nuôi dưỡng cả thân cây
Ngày thanh thản xoè tay phơi sắc thắm
Đêm rũ cành đằm thắm giấc mơ say?

Từ kẽ nách lú dài qua từng khắc
Hứng chịu dần rung lắc, hạt mưa sa
Chồi non nớt dần dà thêm cứng cát
Hợp cụm tàn trải mát, đượm hương hoa!

Cánh thời gian là đà như sương khói
Lững lờ kia xuôi vời vợi tan trôi
Xanh óng mượt một thời vui hấp rọi
Giờ hoá thành mệt mỏi, héo vàng rơi

Bờ đất lạnh ngậm ngùi xem ngươi rụng
Chắc cũng buồn, cũng rúng động luyến thương
Mới hôm nào tụ sương, che giọt nắng
Mà bây giờ lẳng lặng dưới tà buông...

Nhìn co quắp trên đường phơi ảnh chết
Thỉnh thoảng luồng gió giật tốc tung lên
Vật vờ bay, nhẹ rớt mình xuống gốc
Nằm im lìm, meo mốc cận kề bên

Ta nghe lòng lâng lâng niềm cảm xúc
Suốt một đời từ lúc mỏng manh tơ
Trọn cống hiến từng giờ, từng giây phút
Nay mất rồi mục nát vẫn còn cho...


12/05/2020
Nguyễn Thành Sáng

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm