Poem logo
Poem logo

chiếc lá sầu riêng trong vườn gió

Cô nhè nhẹ kéo màn cửa sổ,
chiếc chuông gió rung rinh theo tay gió.
Chuông ngân vang… chuông ngân vang…

Cô hát một khúc nhạc Noel,
đôi chân nhún nhảy theo nhịp vui mong manh,
và tách trà trong tay cũng sóng sánh,
như đang cùng cô... reo vui.

Cô đặt tách trà xuống bàn,
nghiêng người, kiễng chân,
ngước nhìn khoảng trời cao.
Mây xám giăng thành hàng dài,
bình minh trông buồn hơn mọi bữa.

Ngày dường như trôi rất vội.
Khi chiều vừa chạm núi,
hoàng hôn còn chưa kịp ửng tím
đã lặng lẽ tắt đi.
Có một nỗi buồn đi ngang qua cửa sổ,
dừng lại bên hiên,
như quên mất đường về.

Cô mở cửa,
muốn mời nỗi buồn vào trong,
cho nó một chỗ trú chân yên ả
để những lúc cô cần viết một bài thơ
khoác lên vai mang đi khoe,
dáng thơ sẽ mềm hơn,
và bước chân cũng thướt tha hơn.

Cô cúi xuống nhặt nỗi buồn lên.
Thì ra…
là một Chiếc Lá Sầu Riêng,
xanh mướt,
còn long lanh những giọt sương non.

Cô treo Chiếc Lá Sầu Riêng lên Chuông Gió.
Chuông lại ngân vang…
chuông ngân vang…

Chiếc Lá (Cuối Mùa Thu)
Dec - 26 - 2025

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm