có lẽ nào
đêm long lanh giọt nhớ
nước mắt nhòa hơi sương
người xa... người xa mãi
sao vẫn cứ hoài thương
tháng ngày đầy mật ngọt
tựa vai nhau nồng nàn
nụ hôn đầu trao vội
ướt môi người lang thang
nhặt từng trang kỷ niệm
đặt vào bàn tay ngoan
chữ còn thơm mùi mực
có lẽ nào mau tan?!