đêm trắng
Tác giả:
Đoàn Văn Nghiêu
Em ở phương trời nào. Đêm vắng lặng chơi vơi. Bão nổi ngoài khơi. Lòng tôi lửa đỏ. Câu thơ tình còn đó. Ai đọc giờ em ơi. Mong vầng trăng lên khơi. Sáng một trời trống vắng. Gọi trăng - trăng lẳng lặng...
|
đêm mưa
Tác giả:
Đoàn Văn Nghiêu
Đêm qua nằm nghe mưa. Tiếng xuân rơi nặng lắm. Biết mai đào còn thắm. Hay dập vùi sắc hương? Chạnh nhớ người tha hương. Lâu chưa về quê mẹ. Thời gian thì mãi trẻ. Mà xuân nay đã già. Nên mưa giờ hoá đá. Chẳng...
|
con suối tự lòng em
Tác giả:
Đoàn Văn Nghiêu
Suối nhỏ gồng mình. Vắt kiệt nước non cao. Có giữ được gì đâu. Lại đổ vào biển cả. Réo rắt ngày đêm. Gọi thác xô vách đá. Qua bao núi đồi. Có thắm lá. Tươi hoa. Con suối nào. Mát ngọt lòng ta. Như tiếng em ca...
|
cười!
Tác giả:
Đoàn Văn Nghiêu
Cười! Bởi không thể khóc. Che đớn đau. Giấu đi điều hằn học. Nhâm nhi chua chát cõi lòng. *. Cười! Để gạn đục, khơi trong. Cho thanh thản. Câu thơ lau lưỡi kiếm. *. Dẫu không xa hoa phù phiếm. Cười. Giữa thế...
|
đắm một thuyền trăng
Tác giả:
Đoàn Văn Nghiêu
Đánh đắm thuyền trăng. Dạt trôi vào mộng mị. Dẫu chẳng bồng lai, sơn lâm kỳ vĩ. Chỉ nguyên sơ. Miền cổ tích hiện về. *. Chia đôi lời ước nguyện thề. Đánh dấu đường về giữa bốn bề cát bụi. Từ buổi đắm thuyền...
|
cọng rơm mùa này
Tác giả:
Đoàn Văn Nghiêu
Đâu rồi cọng rơm vàng óng. Quê lụt. Mùa chìm. Bùn đất ngập đầy sân. *. Tắt tiếng trống làng. Hội lỡ hẹn. Đợi xuân. Đói rét nổi tràn trên mặt nước. *. Người có về quê. Xin hẹn trước. Kịp đóng bè. Kẻo ướt lạnh...
|
đêm vườn trăng
Tác giả:
Đoàn Văn Nghiêu
Phút xao lòng. Xô nhau. Ngã vườn trăng. Đêm không giấu. Gió choàng thay y vũ. Lũ côn trùng lặng im. Vờ ngủ. Một trời sao loang lổ. Cũng chòng chành. *. Hạ chưa qua. Sương không kịp giăng mành. Cỏ nhàu nát. Vui...
|
đêm vắt kiệt ánh trăng
Tác giả:
Đoàn Văn Nghiêu
Đêm! Từng đêm vắt kiệt ánh trăng. Vá mong ước. Chỉ loá miền ảo vọng. Những nốt nhạc vỡ oà nơi ngọn sóng. Sót niềm vui biết dạt bến bờ nào. *. Trăng tắt rồi. Ai thế những vì sao. Có thắp sáng khi rơi vào mắt bão...
|
dại gì gỡ rối câu thơ
Tác giả:
Đoàn Văn Nghiêu
Em bắt tôi đền. Phải gỡ rối câu thơ. Để giăng mắc nỗi buồn vô cớ. Vừa chạm bâng khuâng, va vào nhung nhớ. Vấp mộng mơ. Lại ngã xuống hững hờ. *. Hy vọng mong manh. Khao khát, đợi chờ. Lạc giữa mông lung không đường ra lối...
|
đành thôi
Tác giả:
Đoàn Văn Nghiêu
Còn lời nào để xin em. Trời nghiêng. Núi đổ. Hờn ghen ngập lòng. *. Chắt chiu. Gạn đục khơi trong. Niềm tin đánh mất. Đường vòng cũng đi. *. Buồn day dứt. Bởi hồ nghi. Tình - người cự tuyệt. Nghĩa - thì cũng...
|