hà nội ơi
Cho ta chút lạnh… vừa thôi !
để mai
nhớ một khung trời rất xa
ta về
mùa sấu đang hoa
buồn giăng tứ phía
nhạt nhoà
niềm riêng
Ngồi buồn
lại nhớ tháng giêng
nhớ sen mùa hạ
nhớ quyên gọi hè.
Nhớ chiều
trắng cả hoa lê
nhớ đêm
mưa đổ tư bề … mình ta!
Bao giờ cho đến tháng ba
mùa thơ đã hẹn
đường xa bạn về
Gối đầu
trên mảnh đất quê
thương mây viễn xứ
trôi về nơi xa
nghìn thu
rồi cũng bụi nhòa
còn chăng
một chút hương hoa
giữa lòng!
Ta về
em có buồn không?
Hà Đông quê lụa
mênh mông gió chiều
Trời buồn
ta cũng liêu xiêu
thì thôi
gói lại ít nhiều
buồn vui.