chiếc lá mong manh
Mong manh chiếc lá trên cành
Tâm, thân yếu tựa chỉ mành treo chuông
Vì đâu vương mãi chẳng buông?
Tuổi xuân phung phí với muôn nghìn sầu
Lửa lòng lá tắt từ lâu
Chốn xưa phủ vết thương sâu khó mờ
Lá tim băng giá hững hờ
Tựa hồ sỏi đá trơ trơ chữ tình
Xót xa ai thấu cùng mình
Nỗi niềm chôn giấu, lặng thinh bẽ bàng
Đớn đau nhân thế phũ phàng
Ngắt chi đời lá dở dang, dại rồ
Chán chường lá chẳng điểm tô
Áo hoa son phấn ngây ngô một thời
Thả hồn vào cõi chơi vơi
Giọt thơ lặng lẽ rong chơi cuối ngày
Ủi an trong chén rượu cay
Trăm năm nghe tiếng thở dài : phù du
Vầng trăng khuất giữa sương mù
Đâu người tri kỷ nhẹ ru giấc lành
Đời em chiếc lá mong manh
Gió lay khẽ nhé, động cành ... lá đau
Lá xanh giờ đã úa màu
Ngại cơn dông tố, lá sầu ... rụng rơi.
20070502
Hạ Phượng
!*.*!
Bài này đã được xem 226 lần
|
Người đăng:
|
Hạ Phượng
|
|
|