con đường tôi đi
Con Đường Tôi Đi
Con đường tôi đi it người đi lắm
Vì đường này chỉ dành cho kẻ cô đơn
Con đường tôi đi không qua phố thị
Chỉ có trăng ngà soi tỏ lối đi.
Con đường tôi đi gập ghềnh sỏi đá
Bóng thông già che khuất núi cao
Con đường tôi đi sương mù u uất
Hạt mưa buồn pha lẫn lệ rơi.
Con đường tôi đi thở dài tăm tối
Mắt cú đêm tiếng hú lạc loài
Người hay ma trông mờ ảo ảnh
Nấm mồ hoang ai ngủ ngàn thu.
Đường tôi đi lối vào thôn nhỏ
Mái tranh nghèo với đám quạ hoang
Xiêu đổ tường vôi mẹ già áo xám
Bếp tro tàn lạnh lẽo buổi bình minh.
Đường tôi đi thác rừng đổ xuống
Vọng rừng sâu tiếng vọng thời gian
Mũi nhọn thời gian trôi vào quá khứ
Mang một nỗi sầu tím cả đồi sim.
Đường tôi đi lối mòn trơn trượt
Khổ ải tôi tìm lối chông gai
Dặm trường sơn chim đà mỏi mệt
Soải cánh dài tìm chốn hoang vu.
Đường tôi đi u hoài thiên cổ
Người tình ơi! Biền biệt buổi chia ly
Sóng mắt xanh mờ hoa tuyết phủ
Để hồn tôi gục ngã nhạt máu hồng.
Em xa xôi lạc nẻo chân trời
Đường tôi đi còn lại mình tôi
Cả thế gian tôi là người lạ
Một con tim trống vắng ngại ngỏ lời.
Triệu Nguyên Tâm
May 5, 2024
Sofia , Bulgaria.
Mon Chemin
Le chemin j’ai pris
rarement parcouru par quelqu’un,
Il est réservé aux personnes solitaires.
La route j’emprunte traverse pas les rues de la ville.
Seul le clair de lune illume les rouelles
que j’ai marché ,
cahoteuse et rocailleuse.
Les ombres des vieux pins
obscurcissaient les montagnes .
L’escalade est noire, brutale,
brumeuse et melancholique.
Des gouttes de pluie mêlées à mes larmes
tombaient silencieusement .
Le chemin j’ai fait est sombre
Les yeux des hiboux soupirant la nuit .
Hurrlant d’une manière strange
Des tombes désertes et des fantômes planant,
ne dorrmant jamais.
Mon chemin vers l’entrée du petit village.
Pauvre toit de chaume,
mur de chaux en ruine,
perchent des corbeaux sauvages.
La veille mère en grise haillon déchiré,
regardée les flammes du poêle s’etaignent,
Seules des centres froides à l’aube .
Mon chemin a traversé la cascade,
dans la forêt,
l’eau blanc coule,
et ses echoes au fond de la vallée.
Reflètent les temps passés,
Des mémoires déprimées
Apportant des myrtes vilolettes à la colline..
Mon chemin, glissant et souffrant
un chemin épineux
le long de chaînes des montagnes.
Commes les oiseaux fatigués.
Aux ailes déployées,
Trouvés un endroit déserte pour attirrir
Mon amant!
Adieu à toi!
Tes yeux bleus profondes,
des fleurs floues, enneigées
qui ont brûlée mon âme
trempé de sang rose.
Tu es si loin,
perdu dans l’horizon
Je suis le seul,
reste sur mon chemin
Un étranger au monde entier
Un coeur vide
a peur de s’exprimer .
Trieu Nguyen Tam
5 mai 2024
Sofia Bulgarie.