một thời dệt mưa
MỘT THỜI DỆT MƯA
Ông Trời thêu dệt sợi buồn
Cơn mưa mùa hạ ghét thương bao người ?
Em thời ướt cả đôi môi
Ướt tà áo trắng tinh khôi ngoan hiền
Thương dùm suối tóc non mềm
Ôm bờ vai mỏng ngả nghiêng bốn mùa
Giọt mưa tí tách xa đưa
Em vào xa vắng, anh chưa hiểu lòng ?
Một thời nơm nớp đợi mong
Ai còn đo, đếm, cân, đong trăm điều ?
Tia nhìn ánh chớp đòi yêu
Mon men âu yếm bóng chiều ôm eo
Rong rêu ôm ấp bọt bèo
Thoảng nghe muôn tiếng eo sèo bên tai
Ngậm ngùi một thuở chia tay
Đám mây mười tám lạc bầy bơ vơ
Em trôi vạn nẻo bến bờ
Tên em thầm gọi tôn thờ bao năm ?
Tơ non ủ rũ đọt mầm
Về miền cổ tích khóc thầm năm canh
Cơn mưa biền biệt em, anh
Mai sau đâu biết dỗ dành với ai ?
Đời anh ngập lụt tháng ngày
Dặm trường thân gái gió mây dỗi hờn
Ngày 22/5/2024
Thiên Ân ( Bình Dương )
Bài này đã được xem 112 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|