dỗi hờn
Nhỏ cong môi, chao ơi là hách!
tóc buông nghiêng, trông dáng kiêu kỳ
ta vỗ về trăm muôn ngàn cách
Nhỏ ơ hờ: “Ai giận làm chi !”
ừ, không giận, mắt sao tránh mắt?
lạ, không hờn, sao dỗi làm ngơ?
không tủi buồn sao trách vu vơ
“ghét nắng chiều hôm nay vội tắt !”
áo tội gì, tay nhầu … nhầu vải ?
sỏi tội gì chân hất … lăn dài ?
không muộn phiền, sao mắt cay cay?
rồi, giấu vội nghẹn ngào tiếng nấc
ta cuống quýt, thật thà nhận tội
cũng.. tại ta ngu-ngơ lầm lỗi
buồn nhau hoài tim sẽ mồ côi
tối, giấc ngủ lẻ loi chăn gối
cười dịu dàng, xinh đẹp như hoa
Nhỏ vị tha đã chịu làm hoà
môi tìm môi chia nhau hơi ấm
với lời yêu tha thiết thì thầm
ta suy nghiệm, và rồi đã hiểu
chút trách hờn cho thắm nghiã yêu
trong cơn giận cùng gắng thay phiên
một kẻ điên, một kẻ dịu hiền
(nào có, ta đâu nói Nhỏ "điên" !
ừ thì, Nhỏ vốn rất... "dịu hiền"
vì nhỏ, ta chìu, dù "thua thiệt"
chao ơi, càng nói lại càng "phiền"!)
Niệm Nhiên