không hỏi
Tôi sẽ không hỏi em điều tôi muốn hỏi,
Vì trong lặng im đã có câu trả lời,
Em giấu chua cay sau ánh mắt hợt hời,
Như tôi nén xót xa qua lời nói dối.
Nếu chỉ vì yêu mà đôi ta vương tội,
Đành gượng cười chúc phúc cho nhau thôi,
Em đâu cần biết ở trong tôi,
Từng mạch máu đớn đau về xốc ngược.
Những búp non trớ trêu mở toang lồng ngực,
Chịu đoạ đày trong soi mói của loài ong,
Tiếng thị phi là cơn giông bão điên cuồng,
Mà em đó, không bao dung như lòng biển cả.
Lời ăn năn có chống chèo thêm vất vã,
Kết cuộc này cũng định sẵn từ lâu,
Tôi không là thánh nhân tưới bầu phép nhiệm mầu,
Làm yên lắng ngọn sóng thần đang phẫn nộ.
Tôi sẽ vì em bới tìm trong cát đổ,
Mảnh tình đau vùi lấp hớp hơi tàn,
Chỉ một lần em đừng vội đánh tan,
Chút vương vấn sụt sùi trên bọt biển.
Lã Thế Phong
Oct. 09 / 06