ta về phố lạ
Mang gió núi mưa rừng
ta về đêm vây phủ
dĩ vãng buồn rưng rưng
thương em từng giấc ngủ
Mang nỗi nhớ lưng trời
ta về quên phiêu lãng
bơ vơ chiều đơn côi
ngùi thương thời nắng hạn
Mang khổ nhục lưu đày
ta về hai tay trắng
nỗi buồn không nguôi ngoai
mang tình sâu nghĩa nặng
Ta về. Con phố lạ
nụ cười nửa vành môi
vắng tiếng chào êm ả
những cặp mắt tượng người.
Sài Gòn 1985