duyên nợ
Có một nỗi buồn vu vơ đâu đó
Đến làm phiền một buổi tối bình yên
Hai đứa mình hỏi có nợ, có duyên
Mà tối nay anh nghe buồn, nghe nhớ…
Trong nỗi nhớ có chút buồn êm ả
Trong niềm thương có chút ghét dịu dàng
Thôi cũng đành duyên nợ trót đa mang
Để buồn, nhớ, ghét, thương cùng thiên hạ
Nay em hỡi
em là duyên
hay nợ ?