hững hờ
Có một nỗi buồn chẳng thành thơ
Mà như chút sương khói hững hờ
Buồn tan trong mắt thành giọt nước
Buồn rớt xuống đời một giấc mơ
Có một mối tình là tình đầu
Có một người tình chưa biết đau
Vẫn yêu như thể yêu là thế
Là tim, là máu, là đời nhau
Có một buổi chiều chẳng bên nhau
Chiều trôi cùng với nắng phai màu
Lời yêu sợ rồi như màu nắng
Nên vẫn ngập ngừng, nên vẫn đau
Có một nụ cười rất thờ ơ
Dường như chẳng đợi, chẳng mong chờ
Đời như một lối đi mòn mỏi
Những bước hững hờ, bước bơ vơ...