thơ
Thơ tầm tầm ngã xuống đêm
thành mưa khuya gõ lời liên miên về
lửng lơ nửa hẹn nửa thề
ý vơ vẩn khuất bốn bề đa đoan
trái tim như thể sóng tràn
chữ vô tri đã chớm toan động tình
thơ quàng tới cõi u minh
có-không-không-có cõi mình cõi ta
thơ tung hứng nẻo gần, xa
cầm bằng lối quỷ đường ma lần vào
khéo sao sắc thắm hoa đào
dấu trong chúm chím nỗi nào mở phơi
tơ giăng rào ý đón lời
thơ đong đưa nhịp võng mời...nhân gian
chim chuyền nhành ớt rảnh rang
véo von hơi thở hồng hoang xuống lòng
khi dồn dập, lúc minh mông
nặng ngoài nhịp đập, nhẹ trong hơi mềm
cho người lên thác xuống ghềnh
cho người chìm nổi sóng duềnh nước khe
cho người nửa tỉnh nửa mê
cho người chao chác nửa về nửa đi
thơ xui mắt dại tình si
khéo tơ tưởng tới cõi chi cũng...tình
khéo cân đong thứ phù sinh
khéo giam mộng mị vào bình...uống khan
ừ - can chi chẳng uống tràn
lời châu ngọc nọ, ý vàng đá kia
mờ mờ một bóng hoa khuya
nửa khoe nửa dấu nửa chia nửa đòi
ô hay, một chút mặn mòi
ai đem đánh bả xuống đời...hoang vu...