những ngày bặt âm
NHỮNG NGÀY BẶT ÂM
Những nếp gấp trên áo trôi từ từ vào sự im lặng chỉn chu
tiếng côn trùng vàng như nghệ
nỗi buồn hết hạn sử dụng
đã mốc meo trong góc tối nào
Cái bóng đi mệt mỏi như nước
những vân chân nở dần như hoa
một ánh mắt thức dậy và đòi khóc
bóng đêm ban cho cơn mị những ân sủng này
Chúng ta đã ra đi trong mắt mưa khép dần đồng tử
qua những vườn cây xanh xao tâm hồn
những bàn phím mang đầy vết bầm của ngón tay
nhắc nhớ gì một ngôi mộ đầy rác
Ai đã chôn con mèo bị đẻ non
để hôm nay nó trở về
và cào vỡ một bài thơ đầy ký tự lộn xộn
chúng ta đã ra đi khi mùa đông giả vờ nằm chết
những hàng cây ôm nhau thì thầm
Trong mê man nhành ánh sáng leng keng
chúng ta ngồi không hình không bóng
thời gian rách tỏa mùi thơm đến chóng mặt
một vết xước khô trong cuống họng
của những ngày ức thức bặt âm.
12.04.2013
[Nguyễn Nhựt Hùng]