thơ gió
THƠ GIÓ
Sau cơn mưa rụt rè đầu tiên
Lọn gió lạc vướng vào khung cửa nhỏ
Em vẫn vậy đưa tay gỡ gió
Cất vào vườn đêm như giữ lấy chuyện tình
Gió ngủ vùi bên tóc muộn bình minh
Sáng thức giấc người sẽ gặp nhiều phượng đỏ
Đừng tin lắm dấu giày thềm rêu úa
Tôi cùng khuya tháng sáu đứng làm thơ
ĐCĐ