bóng trầm rơi
gió đang đếm trên ngón tay lẩy bẩy
mấy mùa đông tim vác nặng linh hồn
đứng cô đơn tìm dõi tận hoàng hôn
trong xa xôi buồn về khô lồng ngực
xưa thật xưa khi lòng ta thành thực
tìm hương trầm đêm đốt sưởi lầu thơ
phấn hương bay em quay khoắt ơ thờ
mùa vàng lá ta rơi điều thành khẩn
còn thấp thoáng theo bóng người lẩn thẩn
tiếng kinh chiều xiêu lạc cõi phù vân
trang giấy buồn vàng úa chữ ái ân
duyên nợ khép mùi em xa lạ hẳn
chẳng mơ gì mưa buổi chiều vũng bẩn
làm ngại ngùng tà áo nước trôi đi
đêm chiêm bao xa lạ cõi hương thì
còn buồn quá đêm trăng qua phòng vắng
còn quyến luyến đêm dìu hương hoa trắng
nhắc nhở ta vẳng tiếng gió hồ ly
hát thì thào ta nhớ lúc đôi khi
bên hoang mộ lòng quan tài cánh bướm
đặt thỏi son ta tô lên dĩ vãng
một chút tươi cho dù chẳng miệng cười
trên mặt sân trăng còn vài rách rưới
con nhện già chép miệng ngắm hoa rơi