đã hết rồi
Không lẽ chẳng còn gì để nói với nhau, Ngoài những câu hỏi han tầm thường vô nghĩa, Hai đầu dây, hai tâm hồn hoang địa, Đã lạnh dần khi mặt đất vỡ làm đôi. Xao xuyến nào đánh mất giữa em, tôi, Để hôm nay ta hững hờ đến thế, Cảm giác thương tâm nằm trơ thật tệ, Hình như mù lòa từ sau cái vẫy tay. Hết thật rồi bước dò dẫm chông gai, Đâu cần nhau đỡ đần qua cơn hiểm, Em không còn yếu mềm như hoa kiểng, Tôi cũng không còn làm cổ thụ chắn đông phong. Những vui buồn trống rỗng một số không, Đã vắng xa tiếng nghẹn ngào từ bên đó, Tôi hóa thành hạt bụi rơi trên cỏ, Chẳng đau lòng ngày tháng lạnh lùng đi. Lã Thế Phong Nov. 16 / 06