gọi
vẫn thèm nghe được tiếng em
ngọt pha chút đắng hờn ghen thuở nào
nhắc phone vừa mở lời chào
là em vội hỏi: thế nào, nhớ không?
(nhớ ơi! nhớ tím cả lòng)
xạo ơi là xạo, hỡi ông đa tình
(nói thế nào, em mới tin)
thôi đừng nói nữa, lỡ tin mất rồi
giận hờn cũng bấy nhiêu lời
trước khi tạm biệt còn đòi: hôn em
ừ thì hôn ngọn gió đêm
thoảng hương thương nhớ từ bên kia trời
nói đi em, đừng nhẹ lời
ngọt cay đã hẹn một đời gọi nhau
anh thèm nghe cả nỗi đau
khi em chong mắt nhìn màu mưa đêm
hứng từng giọt lặng vào tim
chảy rưng nỗi nhớ trong tình khúc mơ
chuông reo giữa những lời thơ
nối từng con chữ đợi chờ nhịp rung
nhớ ơi! nhớ những hồi chuông
gọi đi em nhé, giận hờn cũng nghe!