một thoáng...vu vơ...
Gợn lòng một thoáng vu vơ
Tâm tư bỗng chợt hoang mơ lạ thường
Vì đâu để mặc tơ vương
Trái tim rơi rớt bên tường nhà kia
Một mình ngắm ánh sao khuya
Hồn nhiên đi vắng, buồn va chạm lòng
Trầm mình giưã cơn gió đông
Dẫu đang giá buốt vẫn không biết gì
Có phải cảm giác mất đi
Hay buồn cứ vướng ôm ghì trí tâm
Chút tình đang vướng xa xăm
Như cơn lưả cháy nám bầm hồn ta
Yêu làm chi cho thật thà
Mai kia nếu lỡ...đậm đà khó quên
Thân gầy, sức yếu, lòng mềm
Biết ta có thể đứng lên một mình
Đời người một kiếp phù sinh
Sương Anh