em đi...
Em đi mang cả ước mơ tôi
Con Nắng chiều nghiêng đổ bên đồi
Gió buồn thổi lá vàng xao xác
Từng chiếc rơi bay tận xa xôi
Em đi mang cả những mùa Xuân
Bướm đã thôi bay Mây ngập ngừng
Mưa rơi trắng lối ngày xưa ấy
Điểm hẹn hoang vu ... chạnh gót chân
Em hỡi mang tình ... đi về đâu ?
Tim tôi giờ nặng một khối sầu
Lẻ loi ghế đá vầng Trăng khuyết
Còn lại vòng tay ... một nỗi đau
Thôi nhé từ nay ... đỉnh bơ vơ
Chỉ tôi đơn lẻ với vần thơ
Khóc em, khóc cả ngày xưa đó
Một khoảng trời mơ ... đã nhạt mờ