tiếng nói vô ngôn
“Hữu sinh hữu tử hữu luân hồi
Vô sinh vô tử vô khứ lai”
Pháp thân diệu hữu chơn chơn thể
Minh châu sương trắng ảnh ngân mai
Sinh tử xưa nay chẳng tử sinh
Sắc không vô nhị bóng lưu hình
Suy tư trầm tích chi cho khổ
Sừng thỏ lông rùa, chợt lặng thinh
Nhà xưa bảo sở nói về nhà
Nắm bắt thâm sâu ý Phật Đà
Bèn nhắc nhà xưa lưu luyến vậy
Pháp thân vi diệu đâu không nhà
Ba ngàn thế giới kẽ chân lông
Vũ trụ càn khôn hạt cải lồng
Sắc tức thị không, không thị sắc
Tuyệt luân phi mã nhẹ hơn bông
Ba tâm, xin hỏi điểm tâm nào
Không một, không ba, diễm tuyệt sao
Đừng hỏi một tâm nào sẽ điểm
Phướng bay gió động gởi chiêm bao
Thiên thu vời vợi bóng trăng ngà
Trăng gác đầu non bóng nguyệt tà
Trăng có già non hay khuyết nguyệt
Trăng cười, đi hỏi chị Hằng Nga
Niêm hoa vi tiếu mỉm hoa cười
Ca Diếp ấn tâm Nhất Tổ thôi
Từ một nụ cười dung Nhị Đế
Nói ra mắc kẹt mở chi lời
Bồ đề vô thọ bồ đề chơn
Lục Tổ Huệ Năng ấn dấu son
Thần Tú giật mình còn ngoại giới
Vào nhà im lặng nói vô ngôn.
Tháng 6 – 2010
TNT Mặc Giang