mê
Vắng thơ hơi thở như dừng
Con tim bải hoải như ngừng đập theo
Nhớ người có phải là yêu
Thương thơ có phải đã chiều đa đoan...
Ai theo cơn gió lên ngàn
Ai treo trăng ai phủ màn mây che
Sáo diều ai thả đồng quê
Sông dâng ai đắp con đê chặn lòng...!
Có mà không... Nhớ mênh mông
Tương tư ơi! Mớ bòng bong rối bời!
Nhủ lòng tỉnh giấc ai ơi
Tỉnh rồi! Không khéo lại ngồi tiếc mê!