chiếc lá mong manh
Mong manh chiếc lá trên cành
Tâm, thân yếu tựa chỉ mành treo chuông
Vì đâu vương mãi chẳng buông ?
Một thời phung phí với muôn nghìn sầu
Lửa lòng lá tắt từ lâu !
Ái tình gieo vết thương sâu khó mờ
Lá tim băng giá hững hờ
Tựa hồ sỏi đá trơ trơ chữ tình
Xót xa ai thấu cùng mình
Nỗi niềm chôn giấu, lặng thinh bẽ bàng
Đớn đau nhân thế phũ phàng
Ngắt chi đời lá dở dang, dại rồ
Chán chường lá chẳng điểm tô
Áo hoa son phấn ngây ngô một đời
Trải qua giông bão, tả tơi
Héo khô gắt nắng, rã rời tuổi xuân
Lá rằng dù cảnh trầm luân
Lệ sầu nhăn nếp thâm quần tổn thương
Trở trăn trăn trở đêm trường
Vững lòng tâm hướng thiện lương an lành
Đời em chiếc lá mong manh
Gió lay khẽ nhé, động cành ... lá đau
Lá xanh giờ đã úa màu
Sợ cơn giông tố, lá sầu rụng rơi !