mai em đi
Mai em đi rồi vườn hoang phố vắng
Khung trời chiều nhạt nắng phủ khói sương
Hàng cây xưa xơ xát đứng bên đường
Như trông ngóng bước chân ai ngày cũ !
Em đi rồi nụ hoa mai ủ rũ
Chúa Xuân về lạc lỏng giữa trần gian
Đàn bướm kia ngơ ngát bàng hoàng
Chim thôi hót và không gian thầm lặng !
Em đi rồi niềm nhớ thương trĩu nặng
Trên vai người lữ khách một hôm nao
Miệng nín câm mà lòng thấy nghẹn ngào
Trong ký ức bóng người yêu loang lổ!
Trới mênh mông không tìm ra một chỗ
Cho duyên lành được trỗ lá đơm hoa
Mộng yêu đương tim vẫn mãi thiết tha
Hoàng hôn xuống đường xa tình diệu vợi !
motthoi