điên
Sương đọng long lanh trên lá biếc
Đêm dài trăng xuống thế gian khơi
Giữa lúc bình minh đi ngủ vụi
Một gã nằm im ngắm cảnh đời
Ngẫm nỗi thân mình âu cũng lạ
Mất nửa đời đi trả đơn côi
Đêm ấy trần gian trăng sáng quá
Lẻ loi có một ánh sao trời
Bỗng chợt thấy mình cô đơn quá
Thèm hái sao trời mang xuống chơi
Này Em! Tôi kể niềm riêng ấy
Nghe ra Em chớ có mỉm cười
Vì rằng khéo nhỡ trông mắt thấy
Một gã Tôi nhìn Em ngất ngây
Bởi rằng Em vốn trông duyên dáng
Thiếu nữ bước ra cái dậy thì
Em đẹp như rằng em con gái
Tôi thành điên dại những đôi khi...
Bài này đã được xem 1570 lần
|
Người đăng:
|
Thế Huy
|
|
|