một thời đói rách
MỘT THỜI ĐÓI RÁCH
Ba mươi năm trước em ngồi khóc
Bưng bát canh rau mặn muối hầm
Chậc nồi sắn độn cơm khô cháy
Mịt mù bếp củi toả quanh năm
Bao mùa rét lạnh da tê tái
Áo mẹ bạc màu mắt vầng thâm
Dầm mưa dãi nắng ngoài đồng ruộng
Phờ phạc gió sương dưới ao đầm
Ơn trời độ mạng cho em đó
Chứ không mất tích giữa dòng sông
Lũ bỗng dập dồn chiều hôm ấy
May đâu qua kịp, xốn cả lòng
Mấy bận đau đầu như sắp vỡ
Dang trưa nóng dội bởi đi rông
Ai mà để ý thằng con nít
Cha phải bôn ba kiếm từng đồng