ông già và biển cả.
(Mượn đầu đề trong tác phẩm cùng tên The Old Man and the Sea của nhà văn Ernest Hemingway)
ÔNG GIÀ VÀ BIỂN CẢ
Như chiếc lá lênh đênh giữa biển
Chiếc thuyền con ẩn hiện trùng xa
Cưỡi sóng lớn, đạp phong ba
Bóng ông đánh cá nhạt nhòa đại dương
Lũ cướp biển từ phương xa tới
Chiếc thuyền con chấp chới bềnh bồng
Tàu to đánh sóng thuyền ông
Ông thề bám biển mà không rời thuyền
Bởi duyên nghiệp cha truyền con nối
Kiếp lênh đênh trôi nổi bao đời
Sức tàn đứng giữa biển khơi
Lưng còng cong cánh buồm nơi mịt mùng
Biển vẫn thế trập trùng con sóng
Lòng mênh mông trải bóng hoàng hôn
Ông nghe trong tiếng sóng dồn
Lời ca đất mẹ ru hồn mênh mông
Biển nuôi dưỡng đời ông bất tận
Biển cho ông muối mặn, cá, tôm
Biển long đong vẫn ôm đồm
Vị đời mặn chát trong hồn bao năm
Ông nhìn biển mắt đầm lệ ướt
Biển nhìn ông say khướt sóng lòng
Ông là hạt cát hư không
Biển là vũ trụ mênh mông tình đời
Thuyền ông bỗng chơi vơi lật úp
Cánh tay già lặn ngụp ngoi lên
Không la, không tiếng khóc rên
Mặc cho cái chết kề bên lạnh lùng
Kìa con sóng trập trùng con sóng
Mịt mù khơi đâu bóng hình ông?
Thuyền ông chìm giữa mênh mông
Biển bao la đã ôm ông vào lòng
Này xương thịt tan trong muối mặn
Máu, mồ hôi nhào nặn biển khơi
Ông yêu biển đó biển ơi!
Hãy soi dưới đáy mặt trời bóng ông.