em đi trong tình anh tuyệt vọng
Nắng mùa thu ấm nồng bỗng nhiên tắt
Lá vàng bay trong gió bổng nhiên ngừng
Để lòng buồn gom nhặt từng chiếc lá
Năm ngón tay run rẫy đã hư hao...
Tay anh dài sao em không gối mộng?
Vai anh đây gió lồng lộng phương nào
Mắt môi buốn cho mi chớp môi run
Và tà áo bụi phong trần ai rũ...
Tay anh dài cớ sao em không gối?
Thơ anh bay sao lỡ mối duyên sầu
Cho mắt biếc về nơi đâu thắp lửa
Sao động tình ai thất hứa lời xưa...
Hoàng hôn xuống gió cày bứa hoang ruộng
Thời gian trôi tóc chợt uống sương đêm
Vóc ngà em đi mãi nát chân mềm
Để lửa cháy mắt buồn thêm da diết...
Thơ thắp sáng trong từng đêm nguyệt lộng
Dạ cô sầu nến xao động rung rinh
Mùi hương khói thả hình căn phòng vắng
Chợt vàng phai mặn đắng cõi lòng anh
Hồn thắp sáng ngọn đèn nơi nhân ảnh
Mộng cuộc đời tan chảy chợt run lên
Bóng kiều xưa chuyển dịch bên tường khóc
Tuổi hồng qua ai có đọc thơ tình....
Hãy thắp lửa cho hình hài đỡ lạnh
Mắt căng nhìn nơi xa cách vô cùng
Chặng đương dài...ôi tuyệt vọng nhớ nhung !...
Thời xuân sắc đi muôn trùng vĩnh viễn !
Nơi em đến nằm cõi tiên cực lạc
Mộng em về lòng xáo xác hồn thu
Năm ngón tay chới với trong khói mù
Màu tang trắng phủ đời anh lặng lẽ...
Bài này đã được xem 1695 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|